Đã đăng ký thành công!
Đã đăng nhập thành công!

TẠO TÀI KHOẢN

Quay về

ĐĂNG NHẬP

Quay về

IPM Logo
Trường Đại Học
Công Nghệ Sài Gòn
Giỏ hàng
0 sản phẩm

Xứ Tuyết - cực hạn của “cái đẹp hư vô, cái đẹp thanh khiết và cái đẹp bi thiết”

Bài viết 4

"Xứ Tuyết" (雪国 - Yukiguni) là một trong những tiểu thuyết tiêu biểu nhất của nhà văn Nhật Bản đoạt giải Nobel Văn học năm 1968, Kawabata Yasunari. Tác phẩm không chỉ là một câu chuyện tình yêu buồn mà còn là một bức tranh tinh tế về vẻ đẹp mong manh, hư ảo và nỗi cô đơn của kiếp người, thấm đẫm tinh thần duy mỹ đặc trưng của văn hóa Nhật Bản. Ngay từ những dòng đầu tiên, Kawabata đã dẫn dắt người đọc vào một không gian mờ ảo, lạnh lẽo của vùng núi tuyết, nơi những cảm xúc và số phận con người dường như cũng trở nên mong manh như những bông tuyết.

Câu chuyện xoay quanh Shimamura, một nhà nghiên cứu vũ đạo phương Tây giàu có và đã có gia đình ở Tokyo, người thường xuyên tìm đến một thị trấn suối nước nóng hẻo lánh ở vùng núi tuyết để nghỉ ngơi và tìm kiếm "cái đẹp hư vô". Tại đây, anh gặp gỡ và có mối quan hệ tình cảm với Komako, một geisha trẻ tuổi, xinh đẹp nhưng mang trong mình một tâm hồn nồng nhiệt, mãnh liệt và đầy bi kịch. Mối quan hệ giữa họ không rõ ràng, chông chênh giữa tình yêu, sự ham muốn và nỗi cô đơn không thể sẻ chia. Shimamura bị cuốn hút bởi vẻ đẹp trong trẻo, sự tận tụy và cả nỗi buồn sâu thẳm của Komako, nhưng anh lại luôn giữ một khoảng cách, một sự dửng dưng của kẻ ngoài cuộc, chỉ đến để chiêm ngưỡng và rồi lại ra đi.

Bên cạnh Komako, một nhân vật nữ khác cũng để lại ấn tượng sâu sắc là Yoko, một cô gái trẻ với vẻ đẹp thanh khiết, mong manh và giọng nói trong trẻo như pha lê. Yoko gắn liền với hình ảnh ngọn lửa trên nền tuyết trắng, một vẻ đẹp bi thiết và đầy ám ảnh. Mối quan hệ tay ba giữa Shimamura, Komako và Yoko được Kawabata khắc họa một cách tinh tế, đầy ẩn ý, phản ánh những khía cạnh phức tạp của tình yêu và sự tồn tại.

"Xứ Tuyết" nổi bật với ngôn ngữ giàu chất thơ, những hình ảnh mang tính biểu tượng cao và khả năng nắm bắt những rung cảm tinh tế nhất của tâm hồn con người. Kawabata không tập trung vào việc xây dựng một cốt truyện kịch tính mà chủ yếu đi sâu vào thế giới nội tâm của các nhân vật, vào những khoảnh khắc thoáng qua của vẻ đẹp và nỗi buồn. Cái đẹp trong "Xứ Tuyết" là cái đẹp mong manh, dễ tàn phai, như tuyết, như tình yêu, như chính cuộc đời. Đó là "cái đẹp hư vô, cái đẹp thanh khiết và cái đẹp bi thiết" mà Kawabata theo đuổi suốt sự nghiệp văn chương của mình.

Đọc "Xứ Tuyết", người đọc không chỉ cảm nhận được một câu chuyện tình buồn mà còn được chiêm nghiệm về bản chất của cái đẹp, về sự cô đơn cố hữu của con người và về những nỗ lực vô vọng trong việc tìm kiếm sự kết nối thực sự. Tác phẩm để lại một dư vị buồn bã, man mác nhưng cũng đầy quyến rũ, như chính khung cảnh xứ tuyết lạnh lẽo mà diễm lệ.

"Xứ Tuyết" là một tác phẩm không dễ đọc và cảm nhận ngay từ lần đầu, nhưng chắc chắn sẽ để lại những ấn tượng khó phai và những suy tư sâu sắc cho những ai kiên nhẫn khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn trong từng câu chữ. Đây là một viên ngọc quý của văn học Nhật Bản và thế giới, một minh chứng cho tài năng bậc thầy của Kawabata Yasunari.

Web hosting by Somee.com